Người dịch: Whistle
Một Hắc Thiết, tu luyện đao pháp mấy chục năm, vậy mà lại không chịu nổi một kích.
Đây là loại kiếm gì?
“Đi thôi.”
Ngưu Nham hừ lạnh:
“Đến nhà tiếp theo.”
Chu Giáp không trúng kế, hắn cũng không thể nào cưỡng ép ra tay trước mặt mọi người, nhưng sự nghi ngờ trong lòng vẫn luôn không biến mất.
Mấy ngày sau.
“Lũ chó săn!”
Một người nhảy qua tường, nhìn thấy Trần Oanh và những người khác chặn đường, biết là khó thoát, người này liền gầm lên, cầm kiếm lao đến:
“Ta liều mạng với các ngươi!”
“Lên!”
Trần Oanh mặt mày lạnh lùng, Vô Hình Kiếm lóe lên, phối hợp với những người khác, phong tỏa đường lui của đối phương.
Một lúc sau.
“Phụt!”
Một luồng kiếm quang đỏ như máu lóe lên, cơ thể người đang chạy trốn bị chém thành hai nửa, tinh huyết trong cơ thể cũng bị thanh kiếm kỳ lạ nuốt chửng.
Ngưu Nham xuất hiện, nhìn mấy người:
“Lũ vô dụng, đối phó với một tên tội phạm mà cũng tốn nhiều thời gian như vậy.”
“Đi!”
Ngưu Nham phất tay:
“Chu Giáp đang đối phó với La gia, các ngươi đến đó hỗ trợ.”
“Chu trưởng lão một mình đối phó với La gia?”
Trần Oanh biến sắc:
“Nhanh lên!”
Đợi đến khi bọn họ đến La gia, La gia từng phồn hoa đã biến thành đống đổ nát, Chu Giáp tay cầm khiên, rìu, đứng đó.
Nhìn thấy Trần Oanh, Chu Giáp gật đầu:
“Mọi người đến rồi.”
“Ở đây…” Trần Oanh bất ngờ nhìn xung quanh, gần như không thể nào tin vào mắt mình.
“Nhờ có Dương trưởng lão đến giúp đỡ.” Chu Giáp giải thích:
“Nếu không, ta có mệt chết cũng không làm được như vậy.”
“Chu trưởng lão.”
Lôi Nhạc lau mồ hôi: “Ta thấy họ Ngưu kia cố tình nhắm vào ngài.”
“Ừ.”
Chu Giáp gật đầu:
“Không sao, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình, cho dù là người của quân đội, gã ta cũng không thể làm gì được chúng ta.”
“Vâng.”
Trần Oanh gật đầu.
“Bọn chó săn!”
Lúc này, một bóng người từ trong đống đổ nát xông ra:
“Chó săn quân đội, chết đi!”
“Rầm!”
Lời còn chưa dứt, một luồng phủ quang lóe lên, người đó cũng bị đánh bay, thân thể vốn đã bị thương nặng, không thể nào chống đỡ, chết ngay tại chỗ.
“Đi thôi.”
Chu Giáp lắc đầu, như thể đã quen, hắn lấy ra một tờ giấy, đối chiếu với tên trên đó:
“Nơi tiếp theo, Hưng Vũ đường.”
Nói xong, Chu Giáp lại nuốt một viên Thiên Vương đan.
Lặng lẽ cảm nhận Nguyên Lực trong cơ thể tăng cường.
Thiên Vương đan được các một thế lực lớn tốn không biết bao nhiêu công sức mới luyện chế được, dược hiệu rất mạnh, vượt xa tưởng tượng.
Đặc biệt là đối với người đã phá nhị quan Thần Hoàng Quyết.
“Kẹt… két…”
Bánh xe lăn.
Một đoàn thương nhân chậm rãi di chuyển dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh trên núi.
La Tú Anh ngồi xếp bằng trong xe ngựa, nheo mắt, cánh tay thỉnh thoảng run rẩy, nàng ta vung tay, đánh vào không khí mấy lần.
Kinh Lôi Chưởng!
Nhờ có sự hỗ trợ của Đạo Quả, chỉ trong thời gian ngắn, La Tú Anh đã có được tám, chín phần cảm ngộ về chưởng pháp này của Chu Giáp, công pháp viên mãn trong nháy mắt.
Thiên phú của La Tú Anh chỉ có thể coi là bình thường.
Nếu như dựa vào bản thân nàng, muốn luyện Kinh Lôi Chưởng đến viên mãn, ít nhất cũng phải mười mấy năm, đây là khi không tu luyện công pháp nào khác.
Còn bây giờ…
Chưởng pháp thuần thục, đã có phong thái của cao thủ.
Đừng nói là bát phẩm, cho dù là cửu phẩm, La Tú Anh cũng không sợ.
Không chỉ có Kinh Lôi Chưởng.
Thiết Nguyên Thân, Tam Nguyên Chính Pháp cũng được tăng cường.
Đặc biệt là Tam Nguyên Chính Pháp, sau khi viên mãn, trong cùng một khoảng thời gian, hiệu quả tốt hơn so với trước kia ít nhất ba lần.
Có nội tình này, tương lai đáng mong chờ.
“Loạt xoạt…”
Đột nhiên, tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong rừng.
“Dừng xe.”
Như thể nhận ra điều gì đó, La Tú Anh mở to mắt, nhảy ra khỏi xe ngựa, nhìn khu rừng tối đen phía trước:
“Các vị bằng hữu, chúng tôi chỉ là thương nhân đi ngang qua đây, được Chu trưởng lão Thiên Hổ bang coi trọng, nên làm chút việc vặt cho ngài ấy.”
“Nếu như không có gì đắc tội, mong các vị hãy nương tay.”
Nói xong, La Tú Anh ra hiệu với thuộc hạ, lấy ra một túi tiền: “Chút lòng thành, mong các vị đừng chê.”
“Chu Giáp?”
Tiếng hừ lạnh vang lên từ trong rừng:
“Người khác sợ hắn, nhưng bọn ta không sợ, các ngươi cấu kết với Chính Khí đường, phạm vào trọng tội của quân đội, cho rằng mình có thể chạy thoát sao?”
“Cấu kết với Chính Khí đường?”
La Tú Anh cau mày, theo bản năng cảm thấy không ổn:
“Các hạ nói vậy là sao? Chúng tôi chưa từng quen biết người của Chính Khí đường.”
“Loạt xoạt…”
Lá cây rung động, từng bóng đen từ trong rừng đi ra.
“Ta nói các ngươi cấu kết thì chính là cấu kết.”
Một người che mặt, cầm đao, chỉ vào La Tú Anh:
“Để lại đồ, có thể tha cho các ngươi.”
“Ừm…”
La Tú Anh nheo mắt, nhìn đám người áo đen:
“Che mặt không dám lộ diện, e rằng người cấu kết với Chính Khí đường là các hạ.”
“Xem ra ngươi là không thấy quan tài không đổ lệ.”
Người áo đen hừ lạnh, vung tay:
“Lên!”
…
Trên một sườn dốc cao ở phía xa.
Đám người của Chính Khí đường đang ẩn nấp, nhìn xuống phía dưới.
“Thương ca.”
Một người lên tiếng:
“Chúng ta có nên xuống dưới giúp không?”
“Không vội.”
Thương Lạc lắc đầu:
“Đợi đến khi La quán chủ không chống đỡ nổi, chúng ta sẽ ra mặt.”
…
Rõ ràng là đám người áo đen đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa bọn chúng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi, theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, mấy người liền xông lên.
La Tú Anh lạnh lùng nhìn xem.
La Tú Anh đứng ở trước đoàn xe, nàng không lùi mà còn tiến, thân hình như chớp, liên tiếp đánh ra hai chưởng mạnh mẽ như sấm sét.
Bôn Lôi Chưởng!
Người bình thường ra chưởng, đa số đều là năm ngón tay duỗi thẳng, lòng bàn tay bằng phẳng, hoặc là kình lực nội liễm, hoặc là như đá mài…
Nhưng Bôn Lôi Chưởng lại khác.
Năm ngón tay cong vào, lòng bàn tay hướng vào trong, giống như một cái bát lớn.
Như vậy, có thể hút không khí vào lòng bàn tay, lúc ra chưởng, không khí chấn động, phát ra âm thanh giống như sấm sét, cũng có thể tăng cường chưởng lực.
Cho dù không thể giết địch, nhưng uy thế cũng rất kinh người.
Một Hắc Thiết, tu luyện đao pháp mấy chục năm, vậy mà lại không chịu nổi một kích.
Đây là loại kiếm gì?
“Đi thôi.”
Ngưu Nham hừ lạnh:
“Đến nhà tiếp theo.”
Chu Giáp không trúng kế, hắn cũng không thể nào cưỡng ép ra tay trước mặt mọi người, nhưng sự nghi ngờ trong lòng vẫn luôn không biến mất.
Mấy ngày sau.
“Lũ chó săn!”
Một người nhảy qua tường, nhìn thấy Trần Oanh và những người khác chặn đường, biết là khó thoát, người này liền gầm lên, cầm kiếm lao đến:
“Ta liều mạng với các ngươi!”
“Lên!”
Trần Oanh mặt mày lạnh lùng, Vô Hình Kiếm lóe lên, phối hợp với những người khác, phong tỏa đường lui của đối phương.
Một lúc sau.
“Phụt!”
Một luồng kiếm quang đỏ như máu lóe lên, cơ thể người đang chạy trốn bị chém thành hai nửa, tinh huyết trong cơ thể cũng bị thanh kiếm kỳ lạ nuốt chửng.
Ngưu Nham xuất hiện, nhìn mấy người:
“Lũ vô dụng, đối phó với một tên tội phạm mà cũng tốn nhiều thời gian như vậy.”
“Đi!”
Ngưu Nham phất tay:
“Chu Giáp đang đối phó với La gia, các ngươi đến đó hỗ trợ.”
“Chu trưởng lão một mình đối phó với La gia?”
Trần Oanh biến sắc:
“Nhanh lên!”
Đợi đến khi bọn họ đến La gia, La gia từng phồn hoa đã biến thành đống đổ nát, Chu Giáp tay cầm khiên, rìu, đứng đó.
Nhìn thấy Trần Oanh, Chu Giáp gật đầu:
“Mọi người đến rồi.”
“Ở đây…” Trần Oanh bất ngờ nhìn xung quanh, gần như không thể nào tin vào mắt mình.
“Nhờ có Dương trưởng lão đến giúp đỡ.” Chu Giáp giải thích:
“Nếu không, ta có mệt chết cũng không làm được như vậy.”
“Chu trưởng lão.”
Lôi Nhạc lau mồ hôi: “Ta thấy họ Ngưu kia cố tình nhắm vào ngài.”
“Ừ.”
Chu Giáp gật đầu:
“Không sao, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình, cho dù là người của quân đội, gã ta cũng không thể làm gì được chúng ta.”
“Vâng.”
Trần Oanh gật đầu.
“Bọn chó săn!”
Lúc này, một bóng người từ trong đống đổ nát xông ra:
“Chó săn quân đội, chết đi!”
“Rầm!”
Lời còn chưa dứt, một luồng phủ quang lóe lên, người đó cũng bị đánh bay, thân thể vốn đã bị thương nặng, không thể nào chống đỡ, chết ngay tại chỗ.
“Đi thôi.”
Chu Giáp lắc đầu, như thể đã quen, hắn lấy ra một tờ giấy, đối chiếu với tên trên đó:
“Nơi tiếp theo, Hưng Vũ đường.”
Nói xong, Chu Giáp lại nuốt một viên Thiên Vương đan.
Lặng lẽ cảm nhận Nguyên Lực trong cơ thể tăng cường.
Thiên Vương đan được các một thế lực lớn tốn không biết bao nhiêu công sức mới luyện chế được, dược hiệu rất mạnh, vượt xa tưởng tượng.
Đặc biệt là đối với người đã phá nhị quan Thần Hoàng Quyết.
“Kẹt… két…”
Bánh xe lăn.
Một đoàn thương nhân chậm rãi di chuyển dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh trên núi.
La Tú Anh ngồi xếp bằng trong xe ngựa, nheo mắt, cánh tay thỉnh thoảng run rẩy, nàng ta vung tay, đánh vào không khí mấy lần.
Kinh Lôi Chưởng!
Nhờ có sự hỗ trợ của Đạo Quả, chỉ trong thời gian ngắn, La Tú Anh đã có được tám, chín phần cảm ngộ về chưởng pháp này của Chu Giáp, công pháp viên mãn trong nháy mắt.
Thiên phú của La Tú Anh chỉ có thể coi là bình thường.
Nếu như dựa vào bản thân nàng, muốn luyện Kinh Lôi Chưởng đến viên mãn, ít nhất cũng phải mười mấy năm, đây là khi không tu luyện công pháp nào khác.
Còn bây giờ…
Chưởng pháp thuần thục, đã có phong thái của cao thủ.
Đừng nói là bát phẩm, cho dù là cửu phẩm, La Tú Anh cũng không sợ.
Không chỉ có Kinh Lôi Chưởng.
Thiết Nguyên Thân, Tam Nguyên Chính Pháp cũng được tăng cường.
Đặc biệt là Tam Nguyên Chính Pháp, sau khi viên mãn, trong cùng một khoảng thời gian, hiệu quả tốt hơn so với trước kia ít nhất ba lần.
Có nội tình này, tương lai đáng mong chờ.
“Loạt xoạt…”
Đột nhiên, tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong rừng.
“Dừng xe.”
Như thể nhận ra điều gì đó, La Tú Anh mở to mắt, nhảy ra khỏi xe ngựa, nhìn khu rừng tối đen phía trước:
“Các vị bằng hữu, chúng tôi chỉ là thương nhân đi ngang qua đây, được Chu trưởng lão Thiên Hổ bang coi trọng, nên làm chút việc vặt cho ngài ấy.”
“Nếu như không có gì đắc tội, mong các vị hãy nương tay.”
Nói xong, La Tú Anh ra hiệu với thuộc hạ, lấy ra một túi tiền: “Chút lòng thành, mong các vị đừng chê.”
“Chu Giáp?”
Tiếng hừ lạnh vang lên từ trong rừng:
“Người khác sợ hắn, nhưng bọn ta không sợ, các ngươi cấu kết với Chính Khí đường, phạm vào trọng tội của quân đội, cho rằng mình có thể chạy thoát sao?”
“Cấu kết với Chính Khí đường?”
La Tú Anh cau mày, theo bản năng cảm thấy không ổn:
“Các hạ nói vậy là sao? Chúng tôi chưa từng quen biết người của Chính Khí đường.”
“Loạt xoạt…”
Lá cây rung động, từng bóng đen từ trong rừng đi ra.
“Ta nói các ngươi cấu kết thì chính là cấu kết.”
Một người che mặt, cầm đao, chỉ vào La Tú Anh:
“Để lại đồ, có thể tha cho các ngươi.”
“Ừm…”
La Tú Anh nheo mắt, nhìn đám người áo đen:
“Che mặt không dám lộ diện, e rằng người cấu kết với Chính Khí đường là các hạ.”
“Xem ra ngươi là không thấy quan tài không đổ lệ.”
Người áo đen hừ lạnh, vung tay:
“Lên!”
…
Trên một sườn dốc cao ở phía xa.
Đám người của Chính Khí đường đang ẩn nấp, nhìn xuống phía dưới.
“Thương ca.”
Một người lên tiếng:
“Chúng ta có nên xuống dưới giúp không?”
“Không vội.”
Thương Lạc lắc đầu:
“Đợi đến khi La quán chủ không chống đỡ nổi, chúng ta sẽ ra mặt.”
…
Rõ ràng là đám người áo đen đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa bọn chúng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi, theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, mấy người liền xông lên.
La Tú Anh lạnh lùng nhìn xem.
La Tú Anh đứng ở trước đoàn xe, nàng không lùi mà còn tiến, thân hình như chớp, liên tiếp đánh ra hai chưởng mạnh mẽ như sấm sét.
Bôn Lôi Chưởng!
Người bình thường ra chưởng, đa số đều là năm ngón tay duỗi thẳng, lòng bàn tay bằng phẳng, hoặc là kình lực nội liễm, hoặc là như đá mài…
Nhưng Bôn Lôi Chưởng lại khác.
Năm ngón tay cong vào, lòng bàn tay hướng vào trong, giống như một cái bát lớn.
Như vậy, có thể hút không khí vào lòng bàn tay, lúc ra chưởng, không khí chấn động, phát ra âm thanh giống như sấm sét, cũng có thể tăng cường chưởng lực.
Cho dù không thể giết địch, nhưng uy thế cũng rất kinh người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo